Hàng trăm năm qua, trong
dân gian có không ít người, nhất là các cụ già vẫn truyền lưu cho con
cháu chuyện về những phế phẩm từ cơ thể người như răng, tóc, ráy tai…
được các lương y bào chế thành nhiều phương thuốc thần hiệu để chữa bệnh
giúp dân trong những tình cảnh khó ngặt.
Y học cổ truyền Việt Nam vốn dĩ là kho
tàng phong phú với hàng ngàn vạn bài thuốc huyền diệu, giản đơn mà hiệu
quả. Nhưng tiếc rằng với sự phát triển của y học hiện đại và do hậu thế
ít quan tâm, gìn giữ nên khá nhiều bài thuốc quý được cha ông sau hàng
trăm, có khi cả ngàn năm mới đúc kết được đã bị chìm vào lãng quên, mai
một.
Với mong muốn vén màn bí mật về những
phương thuốc dân gian thần hiệu của người xưa, đồng thời để bạn đọc hiểu
rõ hơn về kinh nghiệm chữa trị của cha ông ta ngày trước, sau một thời
gian dài kiếm tìm, chúng tôi đã biết và làm rõ nhiều bài thuốc thoạt
nghe tưởng vô căn cứ, thậm chí đến khó tin.
Câu chuyện về những phương thuốc thần hiệu từ cơ thể người là minh chứng điển hình ấy!
Móng tay có khả năng chữa bệnh? |
“Những kinh nghiệm chữa trị của cha ông mình huyền diệu lắm”, ông Tố bắt đầu câu chuyện. “Có ai nghĩ cái móng tay,
ráy tai, nước bọt, nước tiểu… lại từng được các danh y Việt như Tuệ
Tĩnh, Hải Thượng Lãn Ông sử dụng chữa cho nhiều người mắc các chứng bệnh
trầm kha (chữa nhiều nơi nhưng không khỏi) rất hiệu nghiệm.
Bản thân tôi ngày trước từng bị chứng
bệnh tiểu ra máu, đi chữa nhiều nơi không khỏi, cơ thể vỗn dĩ hao gầy
càng thêm suy nhược tưởng khó qua khỏi. May sao lương y Trần Song, người
gốc Bình Định, sinh sống tại Quận 12 là bạn thân của ba tôi khi đến nhà
chơi đã mách cho bài thuốc với nguyên liệu từ móng tay người. Nhờ đó mà
tôi đã lướt qua bạo bệnh”, ông Tố kể.
Bài thuốc kỳ diệu cứu người thoát khỏi lưỡi hái tử thần
Ông Tố cho biết, ông phát bệnh tiểu ra
máu lúc 30 tuổi. Khi đó, ông chuẩn bị lấy vợ. Bệnh tình cứ ngày càng
tiến triển nặng, nước tiểu càng lúc càng đỏ như máu, chữa nhiều nơi
không khỏi nên ông rất bi quan.
Đến khi được cụ Trần Song đến thăm nhà
qua bắt mạch, hỏi bệnh đã cười khùng khụng cam đoan chỉ cần dùng bài
thuốc cổ mà cụ đã từng áp dụng cho chính mình thì sẽ dứt bệnh trong nay
mai.
“Khi ấy tôi nghĩ trong đầu hoặc cụ
Song lẩm cẩm, hoặc cụ bỡn cợt với nỗi đau của mình nên giận cụ lắm.
Nhưng thấy cụ nhất mực quả quyết rằng đó không phải là kiểu chữa bệnh
điên rồ, tôi quyết định thử, thử để cho ông già tôi được vui chứ thật
lòng tôi chẳng tin gì mấy”, ông Tố chia sẻ.
Chuyện đã xảy ra hơn 30 năm nhưng mỗi
khi kể lại bài thuốc lạ “lấy móng tay người chữa dứt chứng bệnh tiểu ra
máu”, ông Tố vẫn nhớ như in, như thể chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Khi ấy, cụ thân sinh ông (qua đời năm
2008) đã tụ hợp con cháu trong nhà lệnh phải cắt gọt hết móng tay, được
một nhúm, giao cho lương y Trần Song chế thuốc. Ông Tố nhớ lại: “Vì
không tin tưởng nên tôi khi ấy tỏ ra rất bất cần. Dầu vậy với suy nghĩ
sẽ chứng minh cho ba tôi thấy rằng ông bạn lương y của ông thực chất chỉ
là lang băm, chẳng tài cán như ba vẫn thường khen ngợi nên tôi bám riết
cụ Song xem mọi nhất cử nhất động của cụ để mai này vạch trần, kết tội.
Chẳng biết khi ấy cụ có cảm nhận được
điều ấy hay không nhưng cụ Song vẫn thản nhiên và chỉ bảo tôi cặn kẽ
cách chế thuốc từ móng tay. Kiểu chế thuốc của cụ cũng rất quái đản.
Nhận được móng tay, cụ bảo tôi kiếm cho mình một miếng ngói rồi hối má
tôi nhóm lửa.
Khi lửa đã đượm, cụ kê miếng ngói lên
nung cho thật nóng rồi thả hết mớ móng tay lộn xộn lên trên. Ngói đỏ rực
khiến mớ móng tay bốc khói rồi trở màu đen, động vào thì rã thành bột.
Rồi cụ lấy bột đó pha nước bảo tôi uống. Cảm giác uống móng tay vừa gớm
ghiếc vừa tởm lợm”.
Ngày ấy cuộc sống còn khó khăn, việc
vệ sinh thân thể, cắt móng tay chân ít được chú trọng nên móng tay của
nhiều thành viên trong gia đình tôi, nhất là mấy đứa nhỏ đóng đầy đất,
đen sì. Nay phải uống cái thứ ấy vào bụng, hỏi sao mà không gớm. Dầu vậy
tôi cũng cũng ráng bấm bụng uống một mạch cho xong.
Được 5 phút sau, cụ Song lại bảo tôi
uống thêm một ly nhưng lần này cái thứ bột hắc ám kia chỉ bằng phân nửa
lần trước. Lúc tôi dùng dằng tỏ ý không bằng lòng, cụ nhẹ nhàng bảo:
“Cháu cứ uống đi, ông từng bị như cháu, từng không tin như cháu nhưng
nhờ bài thuốc này mà dứt bệnh, từ đó ông quyết tâm theo nghề y”.
Nghe cụ nói thế, nhất là khi thấy cụ
quá nhiệt tình, tôi không nỡ chối từ. Lúc tôi đưa ly lên miệng, nghe rõ
mồn một lời nói của cụ với ba rằng ngày mai, nếu cháu nhà anh không giảm
bệnh, tôi bỏ nghề”.
Khoảng 1 giờ khi cụ Song chào về, ông
Tố “đau tiểu” và lắc đầu khi nước tiểu vẫn đỏ như máu. “Tôi đem chuyện
kể với ba thì ông vỗ vai động viên dù gì cũng nên ghi nhận thiện ý của
cụ Song. Ai ngờ tối hôm ấy, tôi đi tiểu thì thấy màu máu có phần lờn
lợt. Sáng hôm sau thì cái màu đỏ quạch ấy đã giảm còn phân nửa.
Nghe tin vui, ba tôi hộc tốc đạp xe
đến tìm gặp cụ Song kể cho cụ nghe và khi uống hết phần bột móng tay còn
lại, tôi hết bệnh, cơ thể lại nhẹ nhõm, dứt các cơn đau rát trong quá
trình tiểu tiện, từ đó tôi ăn được ngủ được, lên ký trông thấy”.
Đến khi hết bệnh, ông Tố mới tin bài
thuốc bột móng tay người quả thật thần hiệu và kể từ đó, ông rất mến
phục tài chữa bệnh của cụ Trần Song. Ông cho biết: “Trước khi cụ mất vì
tai nạn giao thông, tôi đã được đàm đạo với cụ mấy lần. Cụ Song bảo rằng
y học cổ truyền Việt Nam rất vi diệu.
Mọi thứ quanh mình đều gắn kết với
nhau, hỗ trợ và phục vụ lẫn nhau, nói chung đều có vị thuốc. Khi nghe cụ
nói không chỉ móng tay, nhiều bộ phận phế thải của cơ thể người như
tóc, nước bọt, ráy tai… cũng có nhiều phép chữa bệnh rất hay, tôi đâm ra
mê mẩn và ngỏ ý muốn được theo học nghề của cụ”.
Giải mã bí ẩn… nhân chi giáp!
Chắc hẳn khi nghe câu chuyện của thầy
giáo tuổi hưu Nguyễn Tố, không ít người cho đó là chuyện xằng bậy, hoang
đường. Cá nhân người viết lúc đầu cũng tin như vậy nhưng càng đi sâu
tìm hiểu mới thấy niềm tin của mình trong trường hợp này… nói theo kiểu
cách dân gian là “trật lất”.
Từ ghi chép của các danh y trong các y
văn, mới biết móng tay người là bài thuốc hẳn hoi, được y học cổ truyền
gọi là “Nhân chi giáp”. Và kỳ lạ hơn, không chỉ chữa dứt căn bệnh đái
ra máu như ông Tố từng mắc phải, Nhân chi giáp còn chữa được nhiều chứng
bệnh khác.
Trong cuốn Nam dược thần hiệu, Nhân
chi giáp được danh y Tuệ Tĩnh gọi là “Trảo giáp - móng tay người”. Về
khí chất, Trảo giáp được danh y Tuệ Tĩnh ghi: “Vị ngọt mặn, tính hàn
không độc, có công dụng khai thông thúc đẻ, thông lâm chỉ huyết, chữa
chứng phạm phòng và chứng thương phong”. Cách dùng Trảo giáp rất giản
đơn: “Đốt tồn tính cho uống vào là khỏi ngay”.
Không dừng lại ở danh y Tuệ Tĩnh, bài
thuốc Trảo giáp cũng được Hải Thượng Lãn Ông ghi nhận trong Lĩnh Nam bản
thảo: “Trảo giáp gọi tên là móng tay/ Ngọt, mặt, không độc mở thông
thay/ Thúc đẻ, chữa huyết lâm, nục huyết/ Dịch phục, thương phong uống
khỏi ngay”.
Từ ghi chép của 2 danh y đất Việt là
Tuệ Tĩnh và Hải Thượng Lãn Ông, mới rõ tuy mỗi danh y gọi móng tay người
khác nhau (Nhân chi giáp và Trảo giáp) nhưng đều có điểm chung là cùng
khẳng định chỉ cần đốt tồn tính thì ai đó mắc các chứng bệnh huyết lâm,
nục huyết và dịch phục uống vào sẽ dứt bệnh trông thấy.
Lại cất công tìm hiểu, người viết mới
biết huyết lâm là chứng bệnh tiểu ra máu mà ông Tố từng mắc phải, nục
huyết là chứng mũi chảy máu (bệnh chảy máu cam) và dịch phục là chứng
bệnh trai (gái) bị bệnh nặng mới khỏi đã vội hành phòng (quan hệ tình
dục) làm cho bệnh tái phát.
Đặc biệt hơn, cuốn Dược tính chỉ nam
của Đông y sĩ Hạnh Lâm - Nguyễn Văn Minh ghi Nhân trảo giáp còn có tên
gọi khác là “Cân thoái” với cách thức chữa bệnh như sau: “Dùng móng tay
người đàn bà có thai tán bột thật nhỏ điểm mắt chữa được chứng đau mắt
có màng mộng rất hay”. Không những thế, Cân thoái còn chữa được chứng
“trúng gió bị đờm rãi vướng chặt ở cổ”.
Box: Trong cuốn Từ điển động vật và
khoáng vật làm thuốc ở Việt Nam, nói về móng tay người, bên cạnh kinh
nghiệm chữa trị của 2 danh y Tuệ Tĩnh và Hải Thượng Lãn Ông, TS. Võ Văn
Chi ghi: “Ngày nay người ta còn dùng móng tay đốt cháy làm thuốc có tác
dụng lợi niệu tiêu thủng, thúc đẻ làm hạ thai, làm thuốc trị mắt mờ và
hóc xương”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét