Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ thiền. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ thiền. Hiển thị tất cả bài đăng

3 thg 5, 2014

Thơ thiền của Nguyễn Bảo Sinh

ST
 
SANG VỀ
Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến, người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang

TẠI SAO?
Trẻ thơ mở trí nhìn đời
Cho nên luôn hỏi những lời: Tại sao?
Người lớn nhắm mắt ra vào,
Nhờ người dắt hộ, “Tại sao” không cần!

NHÂN DUYÊN
Nhân duyên đến nhân duyên đi
Chúng mình ngoài cuộc, hẹn gì với nhau
Lá trầu chẳng đợi quả cau
Tự nhiên tan hợp thành màu nhân duyên

ĐỘC THÂN
Những người quyết chẳng lấy ai
Là người chỉ quyết một hai lấy mình
Tương tư trong mọi mối tình
Là tương tư chính bóng hình của ta.

NGHĨ VÀ LO
Nghĩ về con kiến nó bò
Chẳng lo về nỗi con bò trắng răng
Nghĩ về cái đẹp ánh trăng
Đừng lo thằng Cuội, ả Hằng với nhau

CHÚC NHAU
Mời nhau ăn tiệc ăn nằm
Mấy ai khao bạn bữa ăn khí trơi
Chúc nhau chúc đủ mọi lời
Mấy ai chúc bạn thành người tốt hơn.

DANH
Trăng qua cửa sổ trăng vuông
Gió dẹt mình xuống để luồn mái tranh
Con người muốn lọt vào danh
Thì mình phải tự ép thành cái tên.

NHÂN CẢNH
Ngồi nhìn non bộ đứng im,
Ngắm cá trong chậu, xem chim trong lồng.
Cây si bẻ quặt uốn cong,
Còn mình tự nhốt vào trong lẽ đời.

KHÔNG ĐỀ (1)
((1) Do tôi tự đặt để dễ nhớ)

I
Làm thơ nuôi chó chọi gà
Ba trò chơi ấy làm ta bơ phờ
Suốt ngày nửa tỉnh nửa mơ
Trông ai cũng thấy nửa thơ nửa gà!

II
Dù ngồi ở bất cứ đâu
Chỉ đít đổi chỗ chứ đầu thì không
Ghế thì ít, đít thì nhiều
Cho nên đấu đá là điều tất nhiên

III
Sởi lởi được lộc trời cho
Anh còn mặc cả tiền bo làm gì
Đôi ta mở lượng từ bi
Ngàn vàng chẳng tiếc, tiếc gì tiền bo

IV
Vợ là cơm nguội nhà ta
Lại là phở tái thằng cha láng giềng
Thiên tài cùng với thằng điên
Cách nhau chỉ một đường biên mơ hồ

V
Chỗ cứng nhất của đàn ông
Là chỗ mềm nhất ta đừng hở ra
Chỗ mềm nhất của đàn bà
Là chỗ rắn nhất đụng vào là toi

VI
Ngày xưa trái đất hình vuông
Cho nên đi đứng trên đường thẳng hơn
Bây giờ trái đất hình tròn
Cho nên bao kẻ lom khom định bò.

VII
Khi mê bùn chỉ là bùn
Ngộ ra mới biết trong bùn có sen
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
Khi mê dâm chỉ là dâm
Ngộ ra mới biết trong dâm có tình
Khi mê tình chỉ là tình
Ngộ ra mới biết trong tình có dâm!

VIII
Khi yêu cái xích dưới chân
Thì xiềng xích ấy là thần Tự do!

Tự trói thì gọi là tu
Bị trói thì gọi là tù mọt gông!

Muốn bịt hết miệng trần ai
Hãy bịt ngay chính lỗ tai của mình.

IX
Yêu là nhớ ít tưởng nhiều
Yêu là chẳng biết mình yêu cái gì
Yêu nhau đâu bởi hàng mi
Đắm say đâu phải chỉ vì đôi môi
Yêu là yêu, có thế thôi…

X
Nợ tiền trả hết là xong,
Nợ tình càng trả càng phong lưu tình.

XI
Ngồi nhìn non bộ đứng im,
Ngắm cá trong chậu, xem chim trong lồng.
Cây si bẻ quặt uốn cong,
Còn mình tự nhốt vào trong lẽ đời.

XII
Vì yêu tha thiết con người,
Cho nên mới lánh về nơi không người.
Quạnh hiu ngay giữa đất trời,
Còn hơn hiu quạnh giữa người thân thương.

XIII
Tình nào cũng mối tình đầu,
Không ai đến được nơi đâu hai lần.
Không gì cũ như mùa xuân,
Mỗi khi xuân đến vẫn lần đầu tiên.

XIV
Mình ngu nhiều kẻ ngu hơn
Cho nên được gọi là khôn hơn người
Em xinh đâu bởi nụ cười
Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn.

XV
“Vợ là cửa cái,
Bạn gái là cửa sổ.
Càng nhiều cửa sổ càng sang,
Cửa cái anh vẫn đàng hoàng vào ra.
Vợ là cửa cái nhà ta,
Lại là cửa sổ thằng cha láng giềng.”

XVI
Khi mê Người chỉ là người
Ngộ rồi mới biết trong người có Ta
Khi mê Ta chỉ là ta,
Ngộ rồi mới biết trong ta có Người!

XVII
Vô tư như nắng giữa trời
Cũng làm cho đổ mồ hôi bao người
Có thân có tội trên đời
Đẹp xinh làm tủi nhiều người xấu hơn.

Co kéo nên bị kéo co
Buông ra không kéo, ai co được mình.
Ngẫm nhìn mặt nước bèo sen
Cùng lên thì nổi,chậm lên thì chìm.

Yêu sao giây phút hình như
Cho nhau những cái còn chưa của mình.
Buồn sao hình chạm vào hình
Đôi bong bóng đụng hồn mình chợt say.

XVIII
Không mong đến, chẳng cầu đi
Không phân khôn dại, còn chi để buồn.
Tâm như nước chảy trên nguồn
Soi hình tạo hoá mà không lưu hình.