Một giáo sư bắt đầu giờ giảng
của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ
cốc nước này nặng bao nhiêu?”
‘50 gam!’…‘100 gam!’… ‘125
gam!’… các sinh viên trả lời.
‘Tôi không thể biết chính xác
nếu không cân,’ giáo sư nói, ‘nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi
tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?’
‘Chẳng có gì cả’ các sinh
viên nói.
‘OK, vậy điều gì xảy ra nếu
tôi giơ trong một giờ?’ giáo sư hỏi.
‘Tay
thầy sẽ bắt đầu đau ạ’, một sinh viên trả lời.
‘Đúng vậy, và nếu trong một
ngày thì sao?’
‘Tay
thầy có thể tê liệt’ một sinh viên khác cả gan nói.
‘Trong tất cả các trường hợp
đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?’, giáo sư lại hỏi.
‘Không ạ,’ các sinh viên trả
lời.
‘Vậy, cái gì khiến cho tay bị
tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?’
Các sinh viên lúng túng. Rồi
một người trả lời, ‘Đặt cốc xuống!’
’Chính xác!’ giáo sư nói,
‘Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế. Khi bạn giữ nó trong đầu vài
phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa,
chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa.’