Kỳ I: Thoát bệnh ung thư nhờ... ngồi im như tượng
Lời Tòa soạn: Những
tưởng mắc bệnh ung thư là dính “án tử hình”, nhiều người bị bệnh
viện trả về chờ chết. Song, kỳ lạ thay, trong nỗi tuyệt vọng tận
cùng kia, nhiều bệnh nhân đã được lời dặn dò của cha ông xưa giúp
ứng nghiệm: “Bệnh quỷ khắc có thuốc tiên”. Họ đã tìm đến thuốc Nam,
các phương pháp chữa bệnh có vẻ như huyền bí, mơ hồ, vẻ như “khó
tin” nhưng thành công thì lại thật sự. Có khi là ngồi thiền thu hút
năng lượng của vũ trụ. Có khi là uống lá lẩu của núi rừng mà bí
quyết chọn tìm này đến từ nghìn năm lịch sử Việt Nam hay từ những
vùng đất huyền thoại xa xôi như Tây Tạng. Thế rồi, nhiều bệnh nhân đã
“cãi trắng, cãi thắng” trước cái “phiên tòa” mà Diêm Vương vừa tuyên
án tử hình cho mình, trước sự ngạc nhiên của giới khoa học, cũng như
của… chính bản thân người bệnh.
Hình như chưa có ai so sánh mức độ cận kề, cầm chắc cái chết
của bệnh ung thư với “án tử đã tuyên” – HIV/AIDS. Nhưng rõ ràng, với
sự phát triển của y học, nhiều thứ thuốc can thiệp chống suy giảm
miễn dịch đã giúp bệnh nhân HIV bớt thảm sầu, kéo dài sự sống được
hàng chục năm. Trong khi đó, ung thư đang “chiếm thế thượng phong” trong
việc kéo thần chết về gần hơn, gần sát sàn sạt với mỗi bệnh nhân
xấu số. Các bệnh viện ung bướu (gọi tắt là viện K) ở các thành
phố lớn như Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh luôn dẫn đầu bảng trong hệ thống
các khu vực y tế quá tải thảm hại nhất Việt nam. Môi trường suy
thoái, thức ăn độc hại tràn lan khiến tỷ lệ người mắc ung thư ở
Việt Nam ngày càng cao ở mức báo động đỏ.
“Đụng dao kéo” và truyền hóa chất độc hại vào tiêu diệt mầm
mống ung thư trong cơ thể bệnh nhân cũng có nghĩa là người ta đang
dùng hóa chất cực độc tiêu diệt sự sống vốn đã héo úa trong chính
cơ thể người bệnh theo cơ chế “đánh chuột đánh vỡ luôn cả đồ quý”.
Bên cạnh cái sự cực kỳ tốn kém về kinh phí, người bệnh cũng ít có
khả năng kéo dài sự sống. Trước thảm cảnh đó, nhiều bệnh nhân và
người nhà đã tìm đến phương án liều mạng nhất: xin về quê để chờ... chết.
Người đi “điều tra tố cáo”
trở thành đệ tử của chính “bà tiên áo trắng”
|
Cô Hồ Thị Thu - Ảnh: Nhật Minh. |
Chuyện của
người đàn bà sau đây gần giống như tấn “bi kịch phổ biến” kể trên,
chỉ có điều rằng phần kết của nó rất có hậu. Bà tên là Hồ Thị
Thu, sinh năm 1955, người ở xóm Hiệp Tổng, thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp,
huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định, là người bị ung thư vú, đã di căn
hỏng thận và hầu như toàn bộ nội tạng. Bệnh viện đã trả bà về để
chờ chết. Gia đình đã đóng quan tài cho bà rồi nhưng có người mách
đi ngồi thiền, chữa bệnh bằng Năng lượng Trường Sinh học ở Bình Dương. Có
bệnh thì vái tứ phương, bà Thu tập ngồi thiền. Rồi nhờ “thuốc tiên”
của dòng suối nước nóng tự nhiên lên tới 85ºC cạnh nhà mình, nhờ ông
thầy tận tâm hướng dẫn mở Luân xa (huyệt đạo) trong 14 tháng 21 ngày,
bà Thu đã sống khỏe đến nay là… 22 năm. Triệu chứng duy nhất còn lại
của căn bệnh cực kỳ hiểm nghèo ấy trên cơ thể bà hiện nay ấy là khi
trái gió trở trời bà vẫn ho ra một… bụm máu tươi. Để cảm ơn cái
duyên trời đất đã ban cho mình sống sót, bà Thu cùng chồng là ông Võ
Ngọc Anh đã đem toàn bộ gia sản, đem nhiều nghìn mét vuông vườn điều,
đất ở của mình ra làm nơi truyền dạy bí kíp ngồi thiền chữa bệnh
cho đồng bào cả nước mà không lấy bất cứ khoản thù lao nào. Đến
nay, bà và các cộng sự (hầu hết là những người ung thư từ cõi chết
trở về) đã có “trường” dạy học viên, với tổng số người được thống
kê kỹ càng trong sổ sách là: 60.000 người! Tâm đức cứu nhân độ thế
của bà Thu đã được cơ quan chức năng ghi nhận bằng nhiều bằng khen,
nhiều danh hiệu,... và bà tự hào đăng đàn trong các cuộc hội thảo, tập
huấn quy mô quốc gia, chỉ với mong muốn duy nhất: nhân rộng mô hình
“ngồi im như tượng” chữa bá bệnh kể trên.
Tôi có anh bạn đang khỏe như trâu bỗng dưng mắc bệnh trọng, người
ta vẫn thường gọi đó là hiện tượng “đá cũng đổ mồ hôi”. Anh này
làm phóng viên điều tra của một tờ báo lớn. Một ngày anh bỗng dưng
ngất xỉu khi đưa con đi học, cơn đau làm anh quằn quại, nhe răng ra, con
trai lên xe bus nhà trường đón rồi quay lại nhìn bố “nhe răng” cứ nghĩ
bố đang cười chia tay mình. Anh bảo, hôm đó anh đã tin đó là lần cuối
cùng con anh được nhìn thấy bố, bởi cơn đau như có ai đâm dao vào ngực
trái và anh không tin mình còn được sống. Khi tỉnh dậy, bác sỹ bảo:
anh bị hở van tim, có kết luận của Bệnh viện Việt Xô (Hà Nội) hẳn
hoi. Rồi anh bị chảy máu dạ dày, viêm hang vị, trợt loét bờ cong
(kết luận của BV Bạch Mai, Hà Nội). Uống nhiều thuốc Tây, anh bị
biến chứng lên cơn đau thận cấp, lại đi cấp cứu, hai bên thận có hai
hòn sỏi lớn. Rồi anh bị trầm cảm đánh người vô cớ, đòi tự tử vô
cớ. Tất cả bệnh án xếp dày, các bệnh viện lớn như Việt Xô, Bạch
Mai kết luận như một “bản án” không nhẹ tí nào.
Dường như cánh cửa sự sống đã đóng trước anh nhà báo đó. Bỗng
dưng, cái ách giữa đàng nó quàng vào cổ: Mẹ anh, 60 tuổi, lại phát
hiện bị ung thư, Bệnh viện K Hà Nội đã tiến hành phẫu thuật cắt
gần hết dạ dày. Truyền hóa chất cực độc, rụng tóc, chân tay phù nề
lở loét, vỡ ven, sút cân, xanh xao, sức khỏe suy kiệt mỗi ngày. Người
ta bảo, ung thư là thứ có yếu tố di truyền, anh nhà báo đi soi dạ dày
thì phát hiện mình mang bệnh tim, dạ dày, kể cả HP dương tính (virut
trong dạ dày gây loét rồi gây ung thư) giống hệt như mẹ.
Trước sự hoành hành đáng sợ của thuốc Tây dùng liều mạnh, lại
không được các bác sỹ hướng dẫn sử dụng và tư vấn cách ăn uống thế
nào để giảm trừ tác dụng phụ của hóa chất,… Anh nhà báo hiểu ra
và được khuyên tìm đến thuốc Nam và các phương pháp chữa
bệnh phương Đông để tự cứu mình và cứu mẹ. Đúng lúc đó, xảy ra
tình trạng rất đáng chú ý ở huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Đó là
việc một người đàn bà áo trắng, nói giọng miền Nam, phong
thái khá kỳ lạ xuất hiện. Bà tập hợp vài trăm “tín đồ” đến các
điểm sinh hoạt công cộng ở các xã để “giảng đạo”. Bà nói say sưa,
nói từ sáng đến đêm với 3 – 4 ca “học viên” nghe giảng. Bà chỉ ăn gạo
lứt, uống nước rau quả mà có sức khỏe lạ thường. Trong suốt nhiều
ngày, bà cùng các cộng sự và hàng trăm bà con trong khu vực cứ nói
chuyện rồi cùng ngồi im như tượng. Có phải người truyền đạo trái
phép? Có phải người dụ dỗ lương dân để trục lợi? Có phải một phương
pháp chữa bệnh mê tín dị đoan của một “phù thủy” khiến bà con hao
tiền tốn sức, tiền mất tật mang? Anh nhà báo được chỉ định lên
đường điều tra “chuyện hi hữu” kể trên.
Những tưởng
phải hóa trang, đánh trống ghi tên bằng hồ sơ giả khi xâm nhập các
màn ngồi thiền bí ẩn kia, ai ngờ anh nhà báo rất thoải mái được
“bà phù thủy” nhận vào lớp nghe giảng, ngồi thiền. Chỉ cần ghi tên
trong sổ của một người phụ nữ già yếu (sau này anh biết rằng đó là
người có tiền sử bệnh án ung thư thập tử nhất sinh từ cõi chết trở
về). Cũng không cần chứng minh thư hay giấy tờ gì, càng không cần
đóng bất cứ khoản lệ phí nào. Cầm một tờ báo cũ đến, lót xuống
sàn nhà lạnh ngắt (bấy giờ là mùa đông khắc nghiệt), đặt mông mình
xuống rồi nghe giảng và ngồi thiền ngày nọ qua ngày kia. Đến bữa ai
về nhà nấy, đến giờ lại học. Người học đông đến mức có khi 21 giờ
đêm, người đàn bà áo trắng mới chia tay một lớp học gần trăm học
viên, rồi lại tiếp tục giảng cho một lớp mới mãi đến… 23 giờ khuya.
Để đến sáng hôm sau, 6 giờ sáng, một lớp mới lại bắt đầu.
Chuyến đi trị giá 300 triệu,
chỉ xin mượn bà con một cái rổ
Người đàn bà áo trắng không lấy gì của ai. Bà bảo, trời cho
bà cái duyên tìm được môn học này từ những người tốt khác, và bà
được sống, bà muốn cuộc sống còn lại của bà là dâng hiến cho những
người bệnh khổ sở khác trên đời này. Bà không có nhu cầu ăn thịt
thà cá mú, không cần ở chỗ sạch sẽ rộng rãi, ngoài một góc nhỏ
có thể đặt “bàn tọa” và ngồi im như tượng được. Những người già
lắm bệnh ở Đất Tổ gọi bà là “cô”, “bà tiên áo trắng”, xưng “chúng
em”. Rồi họ mang đủ khoai, sắn, gạo nước, thịt gà lợn đến mong thầy
ăn và lấy sức để cứu nhân độ thế. Người đàn bà áo trắng không lấy
gì, ngoài việc lấy một cái rổ nhựa để rửa rau. Vì bà ở trọ ở đó
bằng tiền của bà, chỗ trọ có người bán rau bà mua bằng tiền túi
của bà; nhưng ở đó lại không có người bán rổ nhựa. Sau này, hàng
nghìn người ở huyện Cẩm Khê được môn học do người đàn bà áo trắng
truyền dạy giúp chữa khỏi bệnh, họ thường thuê những chiếc xe khách
trọn gói, chở toàn bộ học viên từ Đất Tổ, vượt quãng đường 1.500km
vào trong vườn điều của người đàn bà áo trắng ở Bình Định mà “tầm
sư học đạo”. Họ coi đó là cách tự đi tìm sự sống về lại với mình.
Cảm kích trước sự quyết liệt chữa bệnh của bà con Cẩm Khê,
cũng cảm thương cho cái việc khánh kiệt vì bệnh tật của họ, người
đàn bà áo trắng đã quyết định đem… tiền tỷ ra "biếu" bà con. Bà không
lúc nào có tới 2 triệu đồng trong túi, nhưng bà quyết tâm ra Phú Thọ
mở lớp theo nhu cầu của bà con, mà mở lớp không bao giờ lấy đồng
nào của ai. Bà luôn tuyên bố, tôi có học trò ở khắp Việt Nam, nhưng
có một cách để xem người đó có thật sự là học trò của tôi không, xin
cứ hỏi: Chữa bệnh có mất tiền không? Truyền dạy mở Luân xa có lấy
kinh phí không? Nếu ai trả lời là có, tức là người đó là “hắc
đạo”, là mạo danh “học trò cô Thu” để trục lợi. Hoặc đó là người
học môn học tuyệt vời kia mà biến chất thoái hóa, bà con không nên
theo.
Bà Thu tính: “Một lần tôi ra Cẩm Khê, khoảng 300 người theo học.
Nếu với giá đi tàu xe, rồi ăn ngủ dọc đường, rồi chi phí khi tá túc
trong “trường” ở Phù Cát, mỗi học viên phải tốn ít nhất 1 – 2 triệu
đồng. Ba trăm người không phải đi xa để học, tôi giúp bà con bệnh tật
của mình bớt tốn kém được 300 – 600 triệu đồng. Nếu các học viên đi
máy bay, con số tốn kém có thể gấp 6 – 7 lần so với người đi xe đò
vật vã mấy ngày trời kia. Cái gì có lợi cho bà con thì tôi làm. Tôi
đã khóc khi chia tay bà con ở sân bay Nội Bài, khóc rồi tôi trách bà
con. Bởi khi tôi xuống máy bay, bà con xếp hàng, họ khóc, những người
to béo, ăn to nói lớn cũng khóc dàn dụa vì xúc động. Mỗi người ôm
một bó hoa, tôi tính tạm là 150 nghìn đồng một bó. Tiền triệu mua
hoa cho người đàn bà ung thư từ cõi chết trở về đi hành đạo giúp
đời như tôi, cái tình ấy quý lắm, nhưng tốn kém như thế để làm gì?
Sao không đem tiền đó đi giúp đỡ người bệnh khác? Bệnh tật là con
đường ngắn nhất để mỗi người đi đến tán gia bại sản…”. Nói rồi, bà
Thu rơm rớm nước mắt.
Trước những hành động của bà Thu, trước việc tận mắt chứng
kiến bà con khỏi bệnh, đặc biệt là bản thân mình cũng khỏi nhiều
thứ bệnh nhờ công phu ngồi học thử phương pháp chữa bệnh ngồi im như
tượng kia, anh nhà báo điều tra đã bước đầu bị khuất phục. Tất
nhiên, hoài nghi là thứ không thể không có trong người làm báo, làm
điều tra. Nhưng suốt quá trình theo học, anh không thấy bà Thu nói
điều gì nhảm nhí, mơ hồ, dị đoan hay phản động. Chỉ là lời khuyên
sống tốt, tĩnh tâm, tâm và thân bình an để tự chữa bệnh cho mình và
cho mọi người. Phải có tâm với đời, để khiêm cung, nhường nhịn, tâm an
lành là thuốc tiên để chữa bá bệnh. Đừng trục lợi hay kiêu căng qua
phương pháp chữa bệnh này, dẫu công hiệu của nó có giúp đỡ được
một hoặc nhiều người khỏi bệnh đi nữa. Anh khỏi bệnh là do nỗ lực
tự bản thân anh, niềm tin của anh, lơi là tập luyện thì bệnh có thể
lại đến. Anh nhà báo cứ nghe, cứ đề phòng, cứ theo học những điều
mà theo anh là dù thế nào cũng chẳng hại gì đến thân thể, danh dự
hay nghề nghiệp của mình. Anh cũng ngồi thiền, tĩnh tâm, dần dà lòng
thiền lớn dậy, anh thấy thanh thản và lòng luôn nghĩ về lẽ nhân sinh
tử tế ở đời. Cuối cùng “bạn học” của anh ở mọi lứa tuổi đều cảm
thấy khỏi bệnh, họ đi siêu âm, xét nghiệm lại thì các bác sỹ rất
ngạc nhiên không hiểu điều gì đã xảy ra. Bản thân anh nhà báo khỏi
hẹp van tim, khỏi bệnh dạ dày, bay mất mấy viên sỏi trong thận. Các
bệnh cơ hồ mãn tính của anh từ nhỏ như: vạy cổ, mất tiếng, viêm
họng, đau khớp, suốt 4 năm qua chưa bao giờ tái phát. Siêu âm, xét
nghiệm bằng y học hiện đại, van tim của anh chỉ còn hở rất nhẹ. Lưu
giữ hai kết quả đó, xem các kết quả của bạn đọc khác ở vùng Cẩm
Khê, Đà Nẵng, Đắk Lắk, Quảng Nam,… anh rất bàng hoàng nhận ra: Dường
như ngồi thiền chữa bệnh bằng ứng dụng Năng lượng Trường Sinh học đang là một thứ
“thuốc tiên” cứu anh và bạn hữu. Anh và cả gia đình anh theo học bà
Hồ Thị Thu từ đó.
PV Tuổi trẻ & Đời
sống thâm nhập “trường học” của bà Hồ Thị Thu
Khi chúng tôi có mặt ở Phù Cát, Bình Định, hỏi bà Hồ Thị Thu
thì ai cũng biết. Nhà bà có đặc điểm là rất rộng, mồ mả ông bà
nằm ngay trong vườn với cái nấm hầu như đã bị xóa mờ bởi các cơn
gió cát. Bởi phong tục ở đó là không có hoạt động “cải cát”. Chồng
bà Thu, ông Võ Ngọc Anh hằng ngày vẫn làm cỏ đều, thu hái nông sản,
cõng bình thuốc trừ sâu đi ra ngoài ruộng rẫy như nông dân đích thực.
Người học rất đông. Cạnh nhà bà là suối nước khoáng nóng Hội Vân,
lúc nào cũng mù mịt khói, thả một con gà ủ xuống cát suối, nửa
tiếng sau là gà chín. Bà con bán trứng trên bờ, nhúng xuống nước 5
phút là trứng chín. Rất nhiều bệnh nhân ung thư ngồi thiền bên bờ
suối, nhiều người đánh ô tô đến múc nước khoáng nóng đó đem về Sài
Gòn uống, tắm với mong muốn trị bệnh hiểm nghèo.
|
Học viên lớp Nâng cao Bậc III, tháng 4 năm 2012 - Ảnh: Nhật Minh. |
Không một ai
phải đóng một khoản phí nào, trừ tiền điện vài nghìn đồng/tháng
(!), tiền ăn có khi chỉ chục nghìn đồng/bữa, do bệnh nhân đứng ra nấu
và giúp đỡ nhau ăn uống. Người đến đông, bà Thu cho biết: đôi khi bà
cảm thấy cũng mệt mỏi lắm. Bà cũng không tuyên truyền gì, không lấy
gì của ai, chỉ chăm chắm giúp người ta học điều lành lẽ, ngồi thiền
tĩnh tâm, mở các huyệt đạo thu nhận năng lượng vũ trụ, tự sắp xếp
an tĩnh lại cơ thể mình nhằm phòng ngừa, chữa trị bệnh tật. Bà
cũng được cấp chứng chỉ hành nghề, cũng là Phó Chủ tịch Hội Tâm
năng Dưỡng sinh Phục hồi Sức khỏe tỉnh Đắk Lắk. Nhưng điều bà sợ
nhất là chính quyền địa phương đã và sẽ kêu ca về chuyện ở nhà bà
tụ tập quá đông người. Vì thế bà và cộng sự rất vất vả để thường
xuyên cập nhật và báo cáo về số người đến tạm trú ở nhà bà. Tuân
thủ nghiêm ngặt quy định của công an khu vực, báo cáo đầy đủ, bà coi
đó là trách nhiệm công dân chân chính của mình. Nhưng cũng có khi,
cửa “trường” đành phải mở cho bệnh nhân từ nơi xa xôi đến, họ bị trễ
tàu xe, họ gõ cửa vào lúc 12h đêm, có người là cán bộ nhà nước,
có người là Tổng Biên tập báo, là công an, là nguyên Phó Bí thư Tỉnh
ủy,… đến học. Thế là không kịp làm báo cáo tạm trú được. Bà bị
phát hành chính, bèn ngậm ngùi đi bán mấy con gà mái, lấy tiền nộp
phạt.
Bà Hồ Thị Thu đang làm nghề buôn bán nhỏ thì ngã bệnh vào năm
1990. Lúc bấy giờ ở tuổi 35, nặng 63kg, đầy sức sống, con nhỏ dại,
cha mẹ già yếu, bà Thu đã thật sự suy sụp. Với kết luận của BV Đa
khoa Quy Nhơn, bà Thu bị hở hẹp van tim độ 2, suy thận mãn tính, ảnh
hưởng trầm trọng đến gan. Chuyên khoa tim, BV 115 (TP. Hồ Chí Minh) đã
không thể mổ tim được cho bà Thu bởi sức khỏe đã suy kiệt đến báo
động rồi. Về nhà nằm chờ chết, bỗng dưng bà thấy tức ngực, ho ra
máu liên tục, hai bên vú nổi hai cục u lớn. Gia đình bán ruộng vườn,
thuê xe đem bà vào Bệnh viện Ung bướu TP. HCM, thì được kết luận: ung
thu vú nặng, đã di căn qua phổi. Cõi sống đóng sập cửa với người
đàn bà Phù Cát 35 tuổi có vẻ đẹp mặn mà Hồ Thị Thu. Chỉ trong ít
ngày, từ chỗ nặng 63kg, bà chỉ còn 39kg, đi lại lẩy bẩy, khóc hết
nước mắt với những lời chia tay chồng con thống thiết nhất.
Bỗng dưng có người bảo còn nước còn tát, đánh canh bạc cuối
cùng với thần chết bằng cách đi học Năng lượng Trường Sinh học của
thầy Lương Đình Phú ở Dầu Tiếng, tỉnh Bình Dương. Bà sống thêm được
đến nay, ít nhất đã 22 năm, bà đã cứu giúp cho ít nhất 60 nghìn
người, trong đó có nhiều bệnh nhân ung thư còn nặng hơn bà hồi đó.
Kỳ II: Chuyện nhiệm màu của những
người từ cõi chết trở về
Hồ Thị Thu cầm bệnh án ung thư vú đã di căn ra toàn ổ bụng, về
quê chờ chết. Rồi 22 năm trôi qua, cô Thu năm xưa đã lên bà, tóc bạc da
mồi rồi mà cô vẫn sống khỏe. Sáu mươi nghìn người đã qua học ở
“trường”, tất cả đều được bà Thu trực tiếp giảng bài rồi bà cùng
vài người thân tín lần lượt mở từng Luân xa cho họ, ngồi thiền hết
ngày dài lại đêm thâu cùng với họ.
Ngồi thiền như “Phật sống”
mỗi ngày
Có người không hiểu ngậm ngùi thương cảnh “vác tù và hàng
tổng”, mình vì mọi người đến tận cùng của bà Thu. Rằng: bà phải
nói ra rả cả ngày, phải đăng ký tạm trú và có thể còn chịu nộp
phạt nếu ai vi phạm cho tất cả bệnh nhân. Thế mà nói xong, bà lại
ngồi bất động hàng tiếng đồng hồ cùng biết bao nhiêu là người đến
từ nhiều dân tộc, nhiều vùng miền, nhiều tầng giới khác nhau. Nghe
vậy, bà Thu mỉm cười cảm ơn, rằng: “Tui ngồi thiền là cách tui tự
cứu tui. Không ngồi thiền là tui chết. Không làm việc thiện thì tui
cũng chẳng còn là tui nữa”. Rồi bà cười, cái cười đặc chất nông dân
ở miền “đất võ trời văn” Bình Định. Quê bà cát trắng nhức mắt,
nghèo đến tận cùng. Nhà bà cũng nghèo nhất nhì trong khu vực, lại
thêm tán gia bại sản do ung thư. Sự thật là vậy, nhưng chưa bao giờ bà
thấy mình nghèo, cũng chưa bao giờ thấy thiếu gạo lứt nấu cơm, gạo
lứt rang nghiền pha vào nước sôi để nguội mà sống qua ngày.
Bà bảo, ở nước ngoài người ta nói Phật sống cũng chỉ ngồi
thiền ở tư thế kiết già (tư thế cực kỳ “đẳng cấp” và khó ngồi:
xếp bằng tròn, hai ống chân vắt chéo, hai mu bàn chân úp vào hai đùi, lòng bàn chân ngửa hướng lên trên)
được vài tiếng. “Riêng tôi, nếu tính thế thì thành Phật lâu rồi. Mỗi
ngày tôi ngồi 4 – 6 tiếng, ngày nào cũng vậy. Nếu chia ra, một ngày
có 24 tiếng dành cho mọi hoạt động sống, tôi thường dành đến 1/6 quỹ
thời gian để ngồi thiền, để nghiền ngẫm sự đời, giữ cho tâm thanh
sạch hướng thiện, chìm sâu vào tĩnh lặng để thu năng lượng của vũ
trụ mà trị bệnh cứu mình, rồi tìm cách cứu những người bệnh tận
khổ khác” – bà Thu tâm sự.
Trở lại thời điểm thập tử nhất sinh của bà Hồ Thị Thu vào năm
1990. Lê lết vào đến huyện Dầu Tiếng, tỉnh Bình Dương, gặp “thầy”
Lương Đình Phú và tiếp cận với môn học chữa bệnh bằng Năng lượng Trường
Sinh học, lúc đầu bà Thu cũng bán tín bán nghi. Gọi là không có con
đường đường sống nào khác, không lẽ ngồi nhà chờ chết, thôi thì hy
vọng gặp thầy gặp thuốc sống thêm ngày nào hay ngày đó. Sau một năm
ngồi thiền, kỳ công học tập, bà Thu cảm thấy cơ thể mình ổn định,
ăn được, ngủ được. Những cơn đau bớt dần, càng tin tưởng vào sức
sống thần kỳ của con người khi tiếp cận được nguồn năng lượng vũ
trụ đó để trị bệnh, bà càng quyết tâm học, với niềm tin mãnh liệt
là mình có thể sống sót ở cõi trần còn bao dang dở mẹ già con thơ
này.
Công phu luyện tập, có niềm tin mãnh liệt vào môn học, có cái
Tâm trong sáng để cái Thân khỏe mạnh giúp mình, giúp đời,… – Đó là
bài học nhập môn của bà Thu khi đến với Năng lượng Trường Sinh học.
Học gần hết “vốn” của thầy Phú, thầy lại chuyển bà Thu đến học
thầy Trần Văn Mai (cũng ở Bình Dương”, một bậc thầy của ông Phú.
Càng học càng thấy thanh thản đầu óc, cơ thể ổn định, bà từ 39kg
tăng lên 62kg. Niềm tin và lòng hướng thiện là sức mạnh đầu tiên giúp
bà Thu vượt qua bệnh tật. Bà tự hứa với lòng mình, hứa với hai bậc
sư phụ đã đem đến một kiếp sống khác cho mình, rằng: “Con sẽ dành
toàn bộ phần đời còn lại của mình để chữa bệnh cho bà con mình,
không vụ lợi, không đòi hỏi bất cứ điều gì”. Sau này, có điều kiện
đọc sách, cô “nông dân” Hồ Thị Thu mới hiểu, lời hứa hồn nhiên của
mình với các thầy lúc đó, nó có cái gì rất giống lời thề Hyppocrater của
ngành y trên thế giới – thứ mà bà chưa bao giờ nghe thấy! Các
thầy thuốc nguyện chữa bệnh cho bất kỳ bệnh nhân nào, vượt qua bất
kỳ khó khăn nào, không kể giới tính, quốc tịch, màu da, giàu nghèo,
vượt qua mọi khắc nghiệt, tỵ hiềm, thù hận,… Trở về quê, sẵn có
sức khỏe “môn học ban cho”, lại có vườn rộng, bà Thu chắt bóp mua
gạch đá về xây dựng những căn nhà nhỏ để làm nơi tá túc cho người
nghèo đến theo môn học nhằm chữa bệnh. Bà thu nạp đệ tử, biến vườn
nhà mình thành ngôi trường tràn ngập tình thương yêu. Bà hiểu, bà từ
cõi chết trở về. Những người bệnh không có tiền, không có cả niềm
tin là mình thoát khỏi cõi chết kia đến với bà. Bà thương họ như
thương chính cơ thể mình, bà tin họ như tin chính người thân của mình.
Thế nên, đôi lúc ở vườn nhà bà Thu, số người ốm đau và người chăm
sóc đông hơn một cái bệnh viện cấp tỉnh. Đủ ăn uống, ngủ nghỉ (không
thu phí), cả trăm người và hơn thế nữa, nhưng tuyệt nhiên không mất vệ
sinh, không có trộm cắp hay ẩu đả nghi kỵ nhau. Người ta sống với nhau
bằng cái tình của con người với con người trong thảm họa bệnh tật!
Bí quyết trong mỗi buổi tập
thiền chữa ung thư
|
Cô Thu đọc tham luận tại Hội thảo hôm 27-3-2012. - Ảnh: Nhật Minh. |
Bí quyết chiến thắng bệnh ung thư của bà Hồ Thị Thu chỉ đơn
giản là ngồi thiền đúng cách. Khi bắt đầu ngồi thiền, hai bàn tay
ngửa ra, 4 đầu ngón tay chụm lại và đặt trên hai đầu gối; mắt nhìn
thẳng, hít vào bằng mũi thật sâu, thở ra bằng miệng thật sâu đủ 3
lần, rồi nhắm mắt lại, ngậm miệng lại, thở bằng mũi bình thường,
trong tư thế ngồi thiền kể trên hàng giờ đồng hồ (trước khi kết thúc
buổi thiền, cũng hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng thật sâu theo
phương pháp đó, số lần đó, y như lúc bắt đầu). Sau đó, chìm vào
trong tĩnh lặng tuyệt đối, cơ thể sẽ tự vận hành theo cơ chế của
nó, suy nghĩ tập trung vào Luân xa số 7 ở đỉnh đầu hoặc là Luân xa
số 6 ở trước trán (hình in trên TT&ĐS số trước), rồi để cơ thể
vận động thu các nguồn khí, có thể là lấy khí lành vào và thải ra
khí độc. Tùy theo bệnh tình hay cơ địa của mỗi người mà cố gắng
vận khí vào một “cửa” Luân xa phù hợp, những người đã học cấp cao
thì vận dụng thu khí ở một hay nhiều trong số 6 vị trí Luân xa đã quy
định của cơ thể người. Luân xa số 1 không có chức năng chữa bệnh,
tuyệt nhiên không ai được tò mò khai thác sử dụng Luân xa này.
Khóa học 6 ngày sẽ giúp người tập ngồi thiền hiểu về từng Luân xa và
đặc điểm trị bệnh của nó. Đặc biệt là người ta không thể tự mở
Luân xa cho mình được, cũng không học qua băng hình hay sách vở được,
mà phải có thầy đủ công lực thâm hậu để giúp mình làm việc đó. Sau
khi lấy khí ấm, khí lành từ vũ trụ vào cơ thể mình, người bệnh sẽ
được các vòng quay Luân xa và sức mạnh luyện tập của mình đẩy khí
độc ra. Hoạt động đó gọi là “đẩy trược” (đầy tà khí ô trược ra
ngoài). Các dấu hiệu “đẩy trược” đó, người thiền có thể cảm nhận
được nó “bò” trên cơ thể, trên mặt mình như những “con sâu” thật sự,
đôi khi còn cảm giác ai đó dùng lửa huơ trên mặt mình, có nước chảy nhẹ buồn buồn (nhột) trên mặt và
cơ thể mình. Có thể cảm nhận được luồng điện bí ẩn đi vào 10 đầu
ngón tay, vào các huyệt đạo trên cơ thể người tập thiền chữa bệnh
đúng quy cách. Dần dà họ có thể điều khiển luồng khí chạy đi chữa
trị bệnh ở từng vùng cơ thể. Người ta có thể học Cấp 1, bắt buộc
ngày đầu tiên ngồi tập ít nhất 30 phút, rồi nâng dần lên trên 60
phút. Khi học Cấp 2 và Cấp 3 thì thời gian ngồi thiền và chế độ
kiêng khem kéo dài và nghiêm cẩn hơn. Dĩ nhiên, năng lượng thu được cho
việc trị bệnh và sống thanh thản khỏe mạnh cũng sẽ nhiều hơn, hiệu
quả hơn. Kiêng nhất của môn học có lẽ là sự lười thiền, mất niềm
tin và các suy nghĩ hành động xấu xa, hắc ám.
Người học cũng được tìm hiểu về lịch sử ra đời môn học này,
với ông tổ là vị Tiến sỹ Đasira Narada, một con người thành đạt và
thông tuệ, người gốc Sri
Lanka. Ông đã từ bỏ tất cả giàu sang
phú quý, sự hiển đạt tột cùng để vào trong hang núi tuyết lạnh lẽo
vùng nóc nhà thế giới Hymalaya tu luyện, tìm cách tự khai mở Luân xa
cho mình, tìm ra “chìa khóa” khai mở Luân xa cho người khác. Rồi bí
quyết này được truyền dạy mãi sang Việt Nam và đi khắp thế giới. Đó
là một môn khoa học thực sự, được thế giới và Việt Nam ghi nhận.
Bà Hồ Thị Thu, với tư cách là người phụ trách CLB Trường Sinh
học ở Hội Vân quê mình, là Phó Chủ tịch phụ trách huấn luyện của
Hội Tâm năng Dưỡng sinh phục hồi sức khỏe tỉnh Đắk Lắk đã phát biểu
tại một cuộc hội thảo lớn về lĩnh vực này diễn ra ở thành phố
Buôn Ma Thuột, hôm 27 tháng 3 năm 2012 vừa qua, như sau: “Nhớ ơn Tiến sỹ
Đasira Narada – người Sri Lanka đã kỳ công ngồi thiền trong hang núi
suốt 17 năm để tự khai mở Luân xa cho mình và tìm “chìa khóa” khai mở
Luân xa cho người khác, khai sinh ra môn học chữa bệnh bằng việc đưa
năng lượng vũ trụ vào cơ thể người – tôi đã nguyện dành cả đời chữa
bệnh cho những người khác khi họ cần và tìm đến với tôi. Tôi thấy,
Trường Sinh học là phương pháp dưỡng sinh rèn cả Tâm lẫn Thân. Để
khắc phục được những trở ngại, xóa bỏ được những nguyên nhân dẫn
đến rối loạn hệ thống điều chỉnh như hệ thống thần kinh, nội tiết,
nhịp sinh học,… thì việc thực hiện dưỡng sinh Tâm là căn bản nhất.
Bất kỳ ai, dù ở lứa tuổi nào, cũng cần coi dưỡng sinh Tâm là khâu
quan trọng nhất của sự sống, vì việc điều khiển từng lời nói đến
sai khiến chân tay làm việc, tái tạo mọi hành vi, mọi hoạt động đề
do Tâm mà ra. Không ai có thể phủ nhận vai trò của dưỡng sinh Tâm trong
việc nâng cao sức khỏe con người”. Trong tham luận, bà Thu cũng trân
trọng trích lời của Giáo sư, Tiến sỹ, Viện sỹ, nguyên Viện trưởng
Viện vật lý Việt Nam, ông Đào Vọng Đức: “Những người theo học Trường
Năng lượng Sinh học với tôi cũng đạt kết quả cao và hết lời ca tụng.
Trong khi đó, tôi rất ngạc nhiên vì một số người chưa tìm hiểu, chưa
thực nghiệm đã hồ đồ vội bác bỏ. Thực tế, thái độ như vậy đối
với khoa học là hoàn toàn không đúng”.
Những người thoát “án tử
hình” nói về “thuốc tiên”
Thực tế, bà Thu không chỉ cứu được mình khỏi án tử hình ung
thư di căn, trong số 60.000 người theo học ở chỗ bà, có rất nhiều
người đã khỏi bệnh nan y. Nhiều người về quê sống và ngồi thiền
thanh thản, khỏe mạnh. Cũng có nhiều người cảm cái nghĩa của bà Thu
và môn học kỳ diệu đã tình nguyện ở lại cả đời, phục vụ không công
cho công tác hướng dẫn, chăm sóc bệnh nhân đến cầu cứu “cô Thu” tại
“trường” ở Hội Vân. Hoặc, bản thân họ cũng nối nghiệp bà Thu, đi
khắp các tỉnh làm việc thiện bằng cách mở các Câu lạc bộ Năng
lượng Trường Sinh học thu hút nhiều nghìn người tham gia.
Hầu hết số này là người từ cõi chết trở về, họ muốn trả ơn
cuộc đời. Đó là ông Nguyễn Thanh Nam, 58 tuổi, ở Phú Phong, Tây Sơn,
Bình Định, bị bệnh nan y, liên quan đến phổi, ho ra máu trong thời gian
dài, nhờ luyện tập đã lành bệnh. Hiện ông Nam là người hướng dẫn luyện
tập môn học này tại Bình Định. Đó là ông Cao Xuân Tiến, 57 tuổi,
bị u phổi, viêm đại tràng rất nặng, nhờ luyện tập đã khỏi hẳn và
đang tham gia giúp đỡ người khác ở quê nhà – thị trấn Ea Đ’Răng. Rất
nhiều người mà chúng tôi phỏng vấn, họ đều thừa nhận mình đã ở
tình trạng đóng quan tài, bệnh viện trả về,… Nhưng họ bảo: “Chúng
tôi rất ngại nói lên báo chí mình bị bệnh ung thư, vì thật ra bệnh
của tôi là ung thư, nhưng nói là ung thư thì người ta kỳ thị, họ còn
nghĩ con cháu chúng tôi cũng sẽ bị ung thư, xóm làng nghĩ này nghĩ
nọ”.
Ông Cao Xuân
Tiến nhiều năm là cán bộ giữ rừng có uy tín ở Ea H’Leo, tỉnh Đắk
Lắk, rất đôn hậu và cởi mở, ông từ cõi chết trở về và muốn tri ân
cuộc đời qua việc tự nguyện giúp đỡ người khác bằng cách mở lớp
hướng dẫn tập dưỡng sinh Trường Sinh học trị bệnh. Điện thoại của ông
Tiến là: 0914057921. Ông Tiến cho biết: “Tôi là thành phần bệnh nặng
đến mức bệnh viện bó tay rồi. Thận, gan, dạ dày, đại tràng đều sắp…
hỏng hết. Đi khắp bệnh viện ở Đắk Lắk, Sài Gòn, rồi cả viện Ung
bướu TP HCM. Tôi trở về với hia chai nước truyền hai bên “thi thể”, gia
đình bảo thôi thì tìm được thuốc nam, may ra sống thêm được ngày nào
hay ngày đó. Ai cũng biết tôi là người ung thư phổi, nhưng văn bản
người ta không ghi rõ như vậy, hoặc gia đình giấu mình vì sợ mình
không đủ can đảm đương đầu với với bi kịch ở phía trước. Ông Tiến
nói: Tôi kiên trì theo học, thế mà từ bấy đến nay sống khỏe được 7 –
8 năm rồi. Tôi phát động cả nhà tôi theo học môn này. Con giá tôi bị
bướu đa nhân ở họng, bệnh viện Đà Nẵng phát hiện và kết luận đáng
sợ. Con tôi cũng theo học Trường Sinh học Năng lượng, bây giờ khỏe
mạnh, có chồng có con rồi”.
|
Bây giờ ông Cao Xuân Tiến là một Huấn luyện viên. |
Ông Tiến mỉm cười chua xót nhớ lại hồi mới khám bệnh: “Phổi
của tôi có nhiều “chấm”, nguy hiểm đến mức người ta không dám nói
đến đó nữa. Họ chỉ kể ra những cái bệnh còn có chút hy vọng chữa
được, như gan nhiễm mỡ độ 2, ứ nước ở thận độ 2, hai bên thận hai
hòn sỏi”.
Bây giờ ông Tiến khỏe mạnh. Đặc biệt, sự liên kết giữa “trường”
của bà Hồ Thị Thu và những người tâm huyết với môn học ở Đắk Lắk,
nhờ những người tâm huyết như ông Tiến, đã có những phát triển đáng
ngạc nhiên: Họ mở được 31 lớp, với gần 5.800 học viên. Ngoài cơ sở ở
khắp nhiều huyện trong tỉnh Đắk Lắk, bà Thu và cộng sự còn mở các
Câu lạc bộ Dưỡng sinh Trường Sinh học ở: Phan Thiết (Bình Thuận), Cẩm
Khê (Phú Thọ), Tam Kỳ (Quảng Nam),… với nhiều nghìn người tham gia.
Giá mà tôi rủ được thông
gia đi học thiền thì ông ấy đã không phải chết
Ông Cao Đình Vinh (số điện thoại: 0976110069), người An Nhơn, Bình
Định, 60 tuổi, cũng mắc bệnh nặng đến… hết thuốc chữa. Gan của ông
đã bị xơ, chỉ ít thời gian tới là ngừng hoạt động hoặc chuyển sang
ung thư gan. Bệnh viện Chợ Rẫy trả về, cơ may sống sót chỉ còn trong
hy vọng… mong manh. Qua luyện tập, hết sức bất ngờ là đến nay ông Vinh
đã sống thêm được 8 năm, hiện đang khỏe mạnh, giúp bà Thu phụ bệnh
cứu người tại Hội Vân. Ông Vinh bảo: “Tôi đã gặp rất nhiều người bị
ung thư đến đây chữa và kéo dài được sự sống, rồi trở về quê sinh
sống bình thường. Một năm có tới 9 – 10 nghìn người đi đi về về tại
cơ sở này, thật lòng tôi không nhớ hết được. Tôi chỉ nhớ là chính
họ còn không hiểu tại sao mình khỏi bệnh. Đi khám bác sỹ cũng rất
ngạc nhiên vì khối u không còn nữa. Nhiều chị em luyện tập “tiêu” mất
cả khối u nang buồng trứng, u xơ tử cung.
|
Ông Nguyễn Xuân Thai ở Sông Thao, Cẩm Khê, Phú Thọ
bây giờ cũng là một Huấn luyện viên (ĐT: 0978274098) |
Ông thông gia
với tôi, cũng bằng tuổi tôi, bệnh như tôi, không đi luyện tập, chọn
uống thuốc Tây nhưng không khỏi, ông ấy mất từ năm 2006. Tôi rất áy
náy việc này, lẽ ra tôi nên bảo ông ấy đi tập cùng tôi, thì bây giờ
ông đã không phải nằm dưới đất sâu những 6 năm rồi. Thú thực, lúc
đầu tôi theo cô Thu tập luyện, tôi vẫn chưa tin tưởng là có thể khỏi
bệnh. Chứ nếu không tôi đã rủ ông ấy đi học môn học này. Ông ấy chết
với khối u 3m trong gan” – Ông Vinh buồn bã kể.
Một bệnh nhân vượt qua ung thư
tủy một các kỳ lạ!
Đặc biệt nhất trong số những người được phương pháp tập luyện
màu nhiệm này cứu giúp, có lẽ phải là chị Hoàng Thị Vũ, nhà ở
thị trấn Ngô Mây, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định (số điện thoại:
0906508677). Sinh năm 1977, làm nghề buôn bán nhỏ đang phát đạt và yên
bình, bỗng nhiên Vũ lên cơn đau xương, đi khắp bệnh viện ở Quy Nhơn,
Sài Gòn,… thì người ta mới phát hiện ra bị ung thư tủy. Khi Trung tâm
Huyết học ở TP HCM trả Vũ về để vui với gia đình ngày nào hay ngày
đó trước khi vĩnh viễn chia tay cõi sống, Vũ kiệt quệ cả Tâm lẫn
sức. Cuộc sống mờ đi trước mắt, từ sáng đến tối cô chỉ nghĩ về
cái chết và đắng lòng lo cho tương lai của cha mẹ, chồng con. Chân Vũ
không đi được nữa, người nhà phải bế khi mang Vũ đến gặp cô Thu. Sau
một tháng khai mở huyệt đạo luyện tập âm dương, Vũ có thể đi lại
được. Nhưng bệnh ung thư tủy đã làm xương cô rệu rạo, hai xương khớp
háng bị thoái hóa, không thể cử động giơ chân lên hoặc hạ chân xuống
được. Cô không thể ngồi thiền theo phương pháp truyền thống, mà phải
ngồi trên ghế, xoạc chân ra… để thiền. Cả lớp học, cả gia đình và
khu dân cư xôn xao: Vũ có thể đi lại được sau một tháng luyện tập.
|
Cô Thu và Hoàng Minh Vũ |
Đã 6 năm
trôi qua, cô vẫn sống khỏe. Đặc biệt, khoảng nửa năm nay (từ cuối năm
2011), Vũ quyết tâm ngồi thiền ở mức 3 tiếng một ngày. Cô thấy sức
khỏe trở lại với mình như có phép tiên. Với mức ngồi thiền “cao tay”
như Vũ, bệnh ung thư đã được đẩy lùi. Vũ nói: “Bây giờ tôi có thể
coi sóc con cái, nhà cửa, nấu cơm nước cho gia đình được rồi. Bệnh
án của tôi rõ ràng là suy tủy, ung thư tủy. Bài học của tôi ở đây
là: kiên trì ngồi thiền, có niềm tin vào môn học. Lúc đầu người nhà
phải bế, cõng, học xong thì tôi đi được. Lúc thiền 30 phút thì vẫn
yếu, thỉnh thoảng vẫn phải trực tiếp gặp và nhờ cô Thu phụ (chữa)
bệnh cho, khi tôi ngồi thiền được 2 tiếng thì tôi khỏe hơn nhiều. Nhưng
bệnh quá nặng, tôi quyết tâm phấn đấu ngồi lên 3 tiếng thì sức khỏe
rất tốt. Hễ tôi giảm xuống ngồi 2 tiếng thì sức khỏe lại suy giảm,
ăn uống kém, đầu óc kém linh hoạt. Điều đó cho thấy, thiền đối với
tôi là sự sống và niềm tin, tinh thần tập luyện là do chính mình
tạo ra, không có ai giúp đượcmình hết. Ở đây là một khoa học, một
sự công phu, chứ không có “phép màu” nào cả”.
Kỳ III: Mọi người đều có thể tự mình… “chiến thắng” bệnh ung thư!
… Tôi không tu nhưng ăn chay đã
gần 20 năm nay. Tôi chứng kiến nhiều người khi đến chỗ tôi, tập luyện
tốt, kiêng khem tốt, nhưng khi về quê thì họ lại không kiên trì kiêng ăn
uống. Đó là nguyên nhân khiến họ không khỏi được bệnh. Khi họ ăn thịt
cá, thức ăn tăng trọng và các hoại hóa chất trong thịt động vật sẽ
làm chân tay đau nhức, gây đau đớn khi ngồi thiền…
Cuộc trò
chuyện của PV TT&ĐS với bà tiên áo trắng chữa ung thư Hồ Thị Thu
diễn ra trong tiếng lá điều rơi xao xác, giữa những dãy nhà lợp
fibrociment lúp xúp, đơn sơ mà vợ chồng bà đã ky cóp xây làm nơi ăn
chốn ở cho mấy chục nghìn lượt bệnh nhân nghèo:
“Phần đời còn lại của tôi, không có
gì quan trọng hơn việc giúp cho nhiều người được khỏi bệnh”
- Thưa bà, một
bệnh nhân muốn đến nhà bà học thiền chữa bệnh, họ cần phải có
điều kiện gì?
- Cần duy nhất
một thứ là ghi tên thôi, rồi vào học. Tôi không nhận một đồng thù lao
hay bất cứ thứ vật chất nào. Tôi chỉ tìm cách giúp họ khỏi bệnh.
Họ giải được bệnh là niềm vui lớn nhất của tôi rồi. Nhà cửa của
tôi tuyềnh toàng, ai đến cũng sẽ hiểu ngay mà (cười).
- Thật ra thì
bà giúp họ, nhưng bệnh khỏi hay không là do nỗ lực của chính họ,
niềm tin và sự công phu của chính họ, có phải vậy không?
- Trong bản
tham luận tại Hội thảo về Năng lượng Sinh học trị bệnh cứu người
diễn ra tại Buôn Ma Thuột hồi tháng 3 năm 2012, tôi có nói: “Người
không thành công trong chữa bệnh bằng Năng lượng Sinh học là người
không có lòng kiên trì, không hiểu thấu được môn học, nên họ dễ dàng
bỏ cuộc giữa chừng. Có những người đi học chủ yếu vì tò mò, bệnh
của họ nhẹ, nên khgi bớt được một số bệnh thì họ lao vào lo cơm áo
gại tiền, nên không chú tâm và dễ nhụt chí trong luyện tập. Họ mất
cả niềm tin để tiếp tục chống chọi với bệnh tật, trong khi niềm tin
và công phu luyện tập là điều quan trọng nhất để loại trừ mọi tác
nhân gây bệnh”.
|
Cô Thu nghe điện thoại của bệnh nhân từ xa gọi tới Sáng: từ 8 giờ đến 10 giờ, Chiều: từ 16 giờ đến 18 giờ |
Tôi thích nhất
câu “Giữ lấy trái tim đòi sống yêu đời” trong bài hát “Tình ca”, nên
trong phần đời còn lại của tôi, không gì quan trọng hơn việc có nhiều
người được khỏi bệnh, được sống an bình. Càng nhiều người bớt bệnh
tôi càng vui. Việc nhiều người có bệnh phải đến với tôi, để tôi phải
phục vụ họ mà không lất công sá gì lại càng khiến tôi thanh thản
hơn. Quan trọng nhất vẫn là việc tôi phải cố gắng hết sức để giúp
người ta chữa bệnh, để người ta có thể nở nụ cười “chia tay” tôi (về
nhà tự ngồi thiền) càng sớm càng tốt.
- Chúng tôi và
chắc chắn sẽ có rất nhiều người khác còn hoài nghi với việc môn
học mà chúng ta đang nói có thể giúp người bệnh ung thư kéo dài sự
sống nhiều năm, thậm chí khỏi cả bệnh. Bà nghĩ sao?
- Không thiếu
những người đã khỏi bệnh nhờ môn học này. Trong “trường” của tôi,
những người hiện đang giúp tôi giảng dạy, khai mở Luân xa, trị bệnh,…
đều là những bệnh nhân mà bệnh viện trả về. Nhưng họ còn sợ cộng
đồng xa lánh nên đôi khi họ chỉ nói rằng mình có bệnh hiểm nghèo.
Ví như ông Vinh, ông nói mình bị xơ gan cổ chướng, bị chai gan,… nhưng
thật ra là ung thư gan. Thế mà ông ấy đã sống thêm được 7 năm rồi
đấy. Hay như bệnh nhân Hoàng Thị Vũ (sinh năm 1977) bị ung thư tủy,
bệnh viện trả về, lúc mới đến nó đau ghê lắm, da tái, mặt mày hốc
hác, phù thũng, ngất lên ngất xuống, lúc nào cũng phải có hai người
khiêng mới di chuyển được. Ai cũng tưởng Vũ sẽ chết trong ít ngày
nữa thôi, thế mà qua học tập, bây giờ sống khỏe mạnh, mập và đẹp
hơn cả thời con gái.
Trong khoa học có “tâm linh” nhưng không
có gì là “bí ẩn” cả
- Một bác sỹ
Tây y mà nghe chuyện kiểu này thì họ sẽ rất rất khó tin.
- Trước đây,
tôi đến với môn Trường Sinh học với tâm thế của người có bệnh đi vái
tứ phương. Tôi cứ tập… cầu may thôi. Ngồi thiền rồi nghe trong người
có phần nhẹ nhõm, nhưng tôi vẫn chưa tin, vẫn uống thuốc Tây. Đến lúc
thấy mình khỏe ra thật, tôi đã từ bỏ thuốc.
Luyện tập
trong 14 tháng 21 ngày, tôi từ hơn 30kg tăng lên đến… 53kg. Khi thấy đã
hoàn toàn khỏi bệnh ung thư, tôi được thầy cho học lớp cao hơn, sau đó
tôi về quê mở lớp từ năm 2000. Tôi cũng nghiên cứu thêm tài liệu sách
vở do các Giáo sư, Tiến sỹ nổi tiếng trong lĩnh vực này viết và tôi
nhận thấy trong khoa học cũng có tâm linh.
- Trong khoa
học có tâm linh. Chuyện này cụ thể ra sao, thưa bà?
- Tất cả ung
bướu chưa có hóa chất, đến với Trường Sinh học, cơ hội lành bệnh là
rất nhiều. Khi truyền hóa chất với các loại chất độc vào cơ thể
người bệnh thì tế bào ung thư được loại trừ một chút, nhưng các tế
bào khác của con người cũng sẽ tiêu tan. Hóa chất “bắn” vào sẽ giết
chết cả những tế bào tốt, tế bào khỏe. Thế là người bệnh hai lần
bị kiệt quệ, vì ung thư và vì hóa chất trị ung thư. Người chưa
truyền hóa chất vào cơ thể, nếu kiên trì tập, Năng lượng Sinh học sẽ
cân bằng nhịp sinh học, chống rối loạn thần kinh, sắp xếp lại nhiều
hoạt động sống, giúp cơ thể khỏe mạnh.
Tôi là một
trong những người đầu tiên giảm được tổn thương tế bào do ung thư. Nên
tôi dám khẳng định rằng: nếu kiên trì luyện tập thì nhất định người
bệnh ung thư (và một số bệnh hiểm nghèo khác) sẽ thành công trong
trị bệnh, sẽ tự cứu được mình. Cả xã Cát Hiệp và huyện Phù Cát
ai cũng biết tôi đã tuyệt vọng nằm chờ chết ra sao, rồi họ lại
chứng kiến tôi sống được nhờ Trường Sinh học. Tôi đã tự thấy sức
mạnh tuyệt vời của nguồn năng lượng này, tôi muốn giúp mọi người
thấy điều đó và cũng được lành bệnh. Khi chết đi không ai mang theo
được vật chất, may ra chỉ mang được niềm vui sướng rằng mình đã sống
tử tế, đã giúp đỡ người khác khỏi cơn đau khổ và chết chóc. Tôi
mang sức của mình ra giúp đời như là một cách tỏ niềm tri ân với
Đức Tổ sư.
|
Cô Thu xứng đáng nhận những bó hoa tươi thắm. |
Khi cận kề
cái chết, đau đớn ngồi thiền tìm cách cứu mình, tôi đã ngồi trước
bức ảnh của Đức Tổ sư mà thề: nếu có được năng lượng tốt, sống
sót, tôi sẽ dâng cả cuộc đời mình để giúp mọi người khắp Việt Nam
này thoát khỏi bệnh tật. Tôi cũng không ngờ, đến nay, lời nguyện đã
dần trở thành sự thật. Có lẽ tôi có duyên nghiệp với Trường Sinh
học, hy sinh cả đời cho Trường Sinh học. Từ ngày nhận “chìa khóa” mở
Luân xa cho người khác ngồi thiền chữa bệnh đến nay, 13 năm trôi qua,
tôi đã tạo nhiều niềm vui lành bệnh cho nhiều người. Thế nên, tôi
thanh thản lắm, nếu đêm nay tôi phải ra đi vĩnh viễn, tôi cũng không hề
luyến tiếc.
Điều nguy hiểm nhất ở những người
học thiền trị bệnh
- Thuốc tiên
thuốc thánh nào cũng thế thôi, sẽ có nhiều người dùng mà không hề
khỏi bệnh. Bà có từng ngậm ngùi chia tay nhiều “môn đệ” kiểu đó
không?
- Tôi không tu
nhưng ăn chay đã gần 20 năm nay. Tôi chứng kiến nhiều người khi đến chỗ
tôi, tập luyện tốt, kiêng khem tốt, nhưng khi về quê thì họ lại không
kiên trì kiêng ăn uống. Đó là nguyên nhân khiến họ không khỏi được
bệnh. Khi họ ăn thịt cá, thức ăn tăng trọng và các hoại hóa chất trong
thịt động vật sẽ làm chân tay đau nhức, gây đau đớn khi ngồi thiền…
Thế là, thay vì thanh tịnh trong lòng, trong chế độ kiêng khem và điều
độ để có thể ngồi thiền suốt một giờ đồng hồ thì bây giờ vì ăn
thịt cá, vì quan hệ chồng vợ nên họ không ngồi thiền lâu được. Dần
dần họ rút ngắn thời gian ngồi thiền hoặc bỏ qua việc ngồi thiền.
Thế là họ đánh mất cái “Tinh – Khí – Thần”, các yếu tố tạo nên năng
lượng và sức khỏe cho người bệnh.
- Bà vừa nói,
người tập thiền trị bệnh không được quan hệ tình dục?
- Tôi chỉ nói
với người bệnh nặng như ung thư. Khi sức yếu quá, thì không nên làm
việc đó. Còn người ung thư mà chịu tập, sức khỏe đã tốt rồi thì
không cần kiêng. Chứ tập không đến nơi đến chốn, mà lại quan hệ là
mất đi yếu tố “Tinh” – bị yếu lực. Khi cơ thể yếu thì “bệnh tật” sẽ
tấn công. Khi yếu lực là biết bao nhiêu hoạt động sống bỗng dưng trở
thành con đường để bệnh tật xâm nhập. Khi ăn, uống, hít thở, tiếp
xúc với vi khuẩn cực độc, “lực” trong cơ thể không đủ để đào thải,
ngăn chặn độc tố là sức người yếu đi ngay. Nếu biết giữ gìn và
luyện tập, mỗi ngày ngồi ba lần để năng lượng Trường Sinh học “phủ”
lên mình thì tốt. Lớp năng lượng dự trữ đó cũng như tấm áo giáp
giúp ngăn chặn bệnh tật vào cơ thể.
Người đã truyền hóa chất trị ung thư
rồi, khi tập nó “đẩy” độc tố ra, mùi hôi ghê lắm!
- Như bà nói,
người bị ung thư, đã đụng dao kéo phẫu thuật, đã truyền hóa chất là
tập ngồi thiền chữa bệnh bằng ứng dụng Năng lượng Trường Sinh học
không có nhiều tác dụng nữa?
- Người mổ và
truyền hóa chất thì phải học và luyện tập dài ngày hơn, tôi phải
động viên và phụ lực thêm cho họ nhiều hơn, để đẩy giúp họ vượt qua
“cái dốc cao” đó. Tôi cứ hình dung như họ kéo cái xe quá nặng, sức
yếu vì hóa chất và bệnh tật rồi, tôi phải đẩy và kéo giúp họ
vượt qua đỉnh dốc, rồi họ sẽ tự đẩy xe và đi con đường của họ
được. Những người truyền hóa chất trị ung thư rồi, những “độc tố”
bị “đuổi” bằng lực của mình, nó hôi ghê lắm.
- Vậy là lúc
đầu bà Hồ Thị Thu cũng chưa tin vào việc có thể chữa bệnh nan y
bằng năng lượng sinh học thông qua việc... “ngồi im như tượng”?
- Hồi đó tôi
đau quá, cơ thể không chịu được, muốn nổ tung, tôi không biết làm sao
đành phải ngồi thiền. Rồi tôi cảm thấy năng lượng giúp mình êm nhẹ.
Tôi ngồi từ sáng đến trưa, ăn xong lại ngồi từ trưa đến tối. Thật
không ngờ, ngồi mãi, Luân xa quay, năng lượng vào, giải được bệnh cho
tôi. Khi bớt bệnh, tôi còn chưa tin, tôi đi xét nghiệm thì các bác sỹ
kinh ngạc, không hiểu vì sao tôi sống sót. Nay tôi đã tăng lên đến 66kg,
nặng gần gấp đôi hồi đóng quan tài chờ chết. Nên tôi tin Năng lượng
Trường Sinh học sẽ trị được bệnh ung thư.
Bà Thu có dám tuyên bố với giới khoa
học là mình có khả năng chữa khỏi ung thư không?
- Bà và cả
xã hội đều biết, người ung thư quá khổ sở, hóa chất đắt đỏ, bệnh
viện chật chội, cơ chế đầy bất cập, đặc biệt là càng hóa trị, xạ
trị thì người ta càng nhanh chết và chết trong đau đớn hơn. Sao bà tin
là mình có thể giúp người khác chữa khỏi bệnh ung thư bằng Năng
lượng Trường Sinh học? Bà đã chữa cho nhiều người rồi, sao bà không
làm trắc nghiệm để giúp muôn ngàn người bệnh kia một con đường sáng
hơn?
- Cái khó nhất hiện nay mà
tôi đã nêu trong các hội thảo là tôi đang đi xin để có một tư cách
pháp nhân – một sự chính danh để trị bệnh cứu người. Tôi muốn được
sống và làm việc theo pháp luật của nhà nước. Chứ từ trước tới
giờ tôi cứ phải làm việc nhân đức một cách thầm lặng. Tôi sẵn sàng
giúp đỡ tất cả mọi người để họ trị bệnh, họ khỏi bệnh. Và, tiếng
nói của người khỏi bệnh sẽ thuyết phục hơn là tiếng nói của tôi.
- Xin được
tranh luận, nếu mục đích của bà không vụ lợi gì cho cá nhân mình
thì ngại gì mà bà sợ mang tiếng. Trong khi nếu bà mạnh dạn thì bà
sẽ cứu được rất rất nhiều người, nếu thật sự môn học của bà có
tác dụng chữa bệnh hiểm nghèo!
- Áp lực đây
không phải là tiếng tăm hay vật chất, mà từ phía cơ quan chức năng ở
địa phương nơi tôi sinh sống. Tôi đã viết đơn, xin phép nhiều lần, nhưng
họ không cho tôi thành lập Câu lạc bộ chữa bệnh bằng phương pháp ứng
dụng Năng lượng Trường Sinh học.
|
Cô Thu nói lời chia tay với 140 người đã khỏi bệnh học lớp Nâng cao Bậc III, hôm 18-4-2012. - Ảnh: Nhật Minh. |
Đấy là chưa
kể áp lực từ phía người bệnh. Nếu người ta không luyện tập căn bản,
không tin tưởng tuyệt đối vào môn học thì sẽ không kiên trì luyện
tập. Bệnh ung thư đau chát chúa nên nhiều người đã lén uống viên giảm
đau. Đã không tin, đã uống thuốc khi tập thì rất khó có kết quả
tốt. Người bệnh có bớt bệnh hay không là do bản thân họ chứ không
phải nguyên nhân từ sự tận tụy lo toan cho họ của tôi!
Nếu người
bệnh biết thay đổi con người mình, biết có tâm thanh thản, vui vẻ,
bình yên, thì bệnh sẽ thuyên giảm, tiến tới khỏi được. Thiện hay ác
đều do cái tâm mà ra, tâm họ không ổn định thì “thầy thuốc” có nói
trời cũng không bao giờ bớt bệnh được. Bởi thế tôi không dám nói
trước điều gì với những người không có quyết tâm và niềm tin trị
bệnh tự cứu mình thông qua ngồi thiền.
Còn ghen ghét, đố kỵ và tham tiền thì
không bệnh nào khỏi được!
- Như bà nói
lúc đầu, ngoài khoa học ra, cái Tâm của người bệnh có ý nghĩa sống
còn trong trị bệnh?
- Ví dụ như
người nào còn ghen ghét đố kỵ thì không bao giờ giải quyết được
bệnh tật. Vì ngồi thiền mà cứ nghĩ việc ở chỗ khác thì không hiệu
quả được. “Tham – Sân – Si” phải tránh, cái Tâm phải thanh thản, không
thì bệnh tật sẽ theo đó mà vào. Thiền là đi tìm cái “Chân – Thiện –
Mỹ”, tìm cái tính Thiện mà mình đã có từ thuở cha sinh mẹ đẻ –
“Nhân chi sơ tính bổn (bản) Thiện” mà. Làm việc quá sức, giành giật,
lúc nào cũng tính đến tiền là một điều tai hại. Vì thế, nên mới
có chuyện cuộc sống vật chất đi lên chừng nào thì sức khỏe của
không ít người đi xuống chừng đó. Có người bảo tôi: Chúng ta chưa
xuống đất thì làm sao mà không ham tiền được? (cười). Tiền bạc làm
cho con người khốn đốn khổ sở là vì thế. Đấy là chưa kể độc tố từ
thức ăn thời buổi mới tràn vào cơ thể con người.
- Bà đã nhận
được nhiều bằng khen, giấy khen của cơ quan chức năng. Bà cũng đã
được cấp phép hành nghề. Không hiểu mong muốn trị bệnh cứu người
của bà và cộng sự bây giờ còn khó khăn gì nữa?
- Tôi đi các
nơi thì người ta rất quý mến. Đi mở lớp ở các tỉnh, hàng nghìn
người theo học và quá nhiều khỏi bệnh, cả những bệnh nan y bệnh
viện đã trả về. Ra Phú Thọ, lên Đắk Lắk,… ai cũng thương. Họ thương
mình ở chỗ mình… thương họ thật lòng. Tôi dùng hết sức, dùng tất
cả những gì tôi biết được qua Trường Sinh học để giúp họ trị bệnh.
Tôi chia sẻ nỗi sân si của họ, giúp họ thoát ra khỏi những bon chen,
bực bội hay thất bại trong cuộc sống. Giờ tôi là Phó Chủ tịch (kiêm
Trưởng Ban Huấn luyện) của Hội Tâm năng Dưỡng sinh tỉnh Đắk Lắk,
chúng tôi có tài khoản, có con dấu, có lương nhà nước cho anh chị em
hẳn hoi.
|
Niềm vui chia tay những người dày công tập luyện đã bớt bệnh. - Ảnh: Nhật Minh. |
Nhưng ở Bình Định thì khác.
Tôi chỉ ước mơ có được tư cách pháp nhân ở Bình Định, để Câu lạc bộ
Tâm năng Dưỡng sinh ứng dụng Trường Sinh học trị bệnh cứu người của
tôi được thành lập tại xã Hội Vân này, để tôi yên tâm giúp bà con
lành bệnh. Chứ sống với sự giúp đỡ nhiều nghìn người này mà không
có tư cách pháp nhân thì khổ lắm. Và, tôi đã nhiều lần xin nhưng
huyện Phù Cát chưa bao giờ trả lời. Cả Trung tâm Tâm năng Dưỡng sinh
nơi tôi làm Phó Chủ tịch Hội, người ta cũng mất cả năm trời đi lại
giữa Đắk Lắk và Bình Định để tìm gặp, đưa đơn, xin cho thành lập Câu
lạc bộ Tâm năng Dưỡng sinh ở Phù Cát. Nhưng kết quả vẫn là… chưa
được.
“Cứ ông này chỉ ông kia, ông kia chỉ
ông nọ”
- Vậy suốt
nhiều năm bà và nhiều người đưa đơn, cơ quan chức năng tỉnh Bình Định
và huyện Phù Cát trả lời ra sao?
- Họ không trả
lời, họ chỉ nói là chờ. Cứ ông này chỉ ông kia, ông kia chỉ ông nọ.
Họ chỉ tôi đi hoài. Cứ vậy thôi.
- Bà như người
tu hành, chỉ duy nhất một ao ước được trị bệnh cứu người, phương
pháp của bà nếu không có hiệu quả thì cũng không tổn hại gì đến
ai, bà không lấy gì của ai, không tuyên truyền điều gì sai trái, tôi
nghĩ cái Tâm của bà chẳng ai trách được, cũng chẳng ai ngăn cấm
được, nếu đứng ở góc độ luật pháp!
- Khi không
được thành lập Câu lạc bộ, bất lợi giữ lắm chứ. Ví dụ hiện giờ
tôi phải báo cáo liên tục về tình hình tạm trú, một tuần thứ 7 báo
cáo, chủ nhật báo cáo, đếm từng người một để rồi thứ 3 lại đi báo
cáo. Hễ thừa ra một người nào chưa kịp báo cáo là họ phạt tiền
triệu. Tôi đâu có lấy tiền của ai đâu, nên có thể tuân thủ được điều
đó và tránh được phạt là khó khăn lắm. Nếu họ (huyện) công nhận có
Ban Vận động thành lập Câu lạc bộ, thì sẽ qua tỉnh để xin chính thức
thành lập Câu lạc bộ. Nhưng huyện đã “giam” đơn, hồ sơ của tôi ở đó
nên không làm sao đề nghị mong muốn của mình lên tỉnh được.
- Vậy là, cái
mắc của bà bây giờ chỉ là tuân thủ quy định về tạm trú tạm vắng
của địa phương. Và, suốt đời trị bệnh cứu người, không tơ hào ngụm
nước đồng xu nào của ai, mà gặp cảnh như vậy, chắc bà tủi hờn lắm?
- Tôi ngồi thiền, thanh thản
lắm nên cũng không tủi hờn gì. Tôi chỉ thắc mắc, cũng là nước Việt
Nam, là công dân tuân thủ pháp luật như tôi, sao tỉnh Đắk Lắk người ta
công nhận cho thành lập Hội Tâm năng Dưỡng sinh, cho tôi làm Phó Chủ
tịch Hội. Tỉnh hội, Ủy ban MTTQ VN tỉnh Đắk Lắk, Trung tâm Tiềm năng
con người ngoài Hà Nội đều tặng bằng khen cho tôi. Người Đắk Lắk,
người Phú Thọ thương tôi quá mới mời tôi đi phụ bệnh ở quê họ. Rồi
họ cho tôi làm hội viên danh dự, hội viên chính thức, rồi Phó Chủ
tịch kiêm Trưởng Ban Huấn luyện, có lương cho tôi hàng tháng. Vậy mà
ở Bình Định, tôi xin làm Câu lạc bộ ở ngay tại xã mình cũng không được, bao năm rồi,
bao đơn từ rồi mà không trả lời cho tôi biết lý do. Từ năm 2003 đến
giờ, tôi rất khốn đốn, bị gọi lên gọi xuống, bắt cam đoan, tường
trình, kể cả mạt sát tôi, rồi đòi phạt tôi mấy triệu đồng…
- Thay mặt độc
giả TT&ĐS, xin cảm ơn bà về cuộc trò chuyện chân tình!
Nhóm Phóng viên Tuổi trẻ &
Đời sống.
Nguồn: www.tuoitredoisong.vn + Số 76 ra ngày thứ Hai 23-4-2012.
+ Số 77 ra ngày thứ Năm 26-4-2012.
+ Số 78 ra ngày thứ Hai 30-4-2012.